- Xin anh giúp một tay cho người đàn bà này xuống xe vì bà ta yếu quá không đi được nữa.
Vừa ra khỏi xe, người đàn bà tự giới thiệu và nói với người giữ cổng nghĩa trang:
-
Từ hai năm qua, mỗi tuần, tôi là người đã gởi đến cho anh 5 đô để mua
hoa và đặt trên mộ con trai tôi, nhưng nay thì các bác sĩ bảo rằng tôi
không còn sống lâu được nữa, tôi đến đây để chào từ biệt và cám ơn anh
vì đã mua hoa giùm cho tôi.
Thế nhưng, người đàn bà không ngờ rằng người giữ cổng nghĩa trang trả lời như sau:
- Thưa bà, tôi lấy làm tiếc rằng bà đã làm công việc ấy!
Người đàn bà cảm thấy như bị ai vả vào mặt. Nhưng bà vẫn còn đủ bình tĩnh để hỏi lại người thanh niên:
- Tại sao lại lấy làm tiếc về một nghĩa cử đẹp như thế?
Người thanh niên giải thích:
- Thưa bà, tôi lấy làm tiếc vì những người chết như con trai của bà chẳng bao giờ còn thấy được một cánh hoa nào nữa!
Bị chạm tự ái, người đàn bà liền lên giọng:
- Anh có biết là anh đã làm tổn thương tôi không?
Người thanh niên bình tĩnh trả lời:
-
Thưa bà, tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn nói với bà rằng có rất nhiều người
đang cần đến cánh hoa của bà hơn. Tôi là hội viên của một tổ chức
chuyên đi thăm những người già lão, các bệnh nhân trong các viện dưỡng
lão, các bệnh viện... Chính họ mới là những người đang cần đến những
cánh hoa của chúng ta, họ có thể nhìn thấy và ngửi được cánh hoa ấy.
Nghe
thế, người đàn bà ngồi bất động trong chiếc xe sang trọng một lúc, rồi
ra hiệu cho tài xế mở máy. Vài tháng sau người đàn bà trở lại nghĩa
trang. Nhưng lần này không cần ai giúp đỡ, bà tự động bước xuống xe với
một dáng vẻ vui tươi nhanh nhẹn hơn, và điều đáng ngạc nhiên hơn nữa,
chính bà là người lái xe. Với một nụ cười rạng rỡ bà nói với người
thanh niên giữ cổng:
- Chú đã có lý, tôi đã mang hoa đến cho
những người già lão, bệnh tật. Quả thật, điều đó làm cho họ được hạnh
phúc. Nhưng, người thật hạnh phúc lại chính là tôi. Các bác sĩ không
biết được bí quyết làm cho tôi được khoẻ mạnh và hạnh phúc. Nhưng tôi
đã khám phá ra cái bí quyết ấy, tôi đã tìm ra lẽ sống.
"Giúp
đỡ người khác chính là giúp đỡ chính mình"."Cho thì có phúc hơn nhận
lãnh". Ðó cũng là khuôn vàng thước ngọc mà chúng ta cần ghi nhớ . Bởi
vì, trao ban cho người tức là trao tặng cho chính mình.
Một ngạn
ngữ Anh cũng nói một cách tương tự: "Ðiều tôi tiêu đi là tôi có, điều
tôi giữ lại là tôi mất, điều tôi cho đi là tôi được." Ðó là luận lý của
Tình yêu. Tình yêu lớn lên theo mức độ của sự trao ban.
Có biết
yêu thương thì con người mới thực sự triển nở, và tìm gặp lại chính
mình. Có biết yêu thương thì con người mới vui sống, và tìm được hạnh
phúc đích thực trong cuộc sống